Cần và Kiệm
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Thu nhìn thẳng Cu Lớn năm nay mới 16 tuổi nằm ngủ co ro trên tấm phản kê góc nhà, nó ở trần trùng trục mặc mỗi cái quần xà lỏn dù trời khá lạnh khiến nàng cảm thấy thương hại. Chiều hôm nay nàng rãnh định qua kèm cho nó học vì năm ngoái nó bị tai nạn hôm mồng một Tết, thằng bé dành nhau với đám trẻ con, trái pháo đại lận vào cạp quần không ngờ ngòi pháo chưa tắt hẳn đã nổ, oái oăm sao ở chỗ nổ tiêu mất con cu thằng nhỏ.
Tôi đến trại tỵ nạn Paula Bidong khi Tôi vừa tròn 12 tuổi, cái tuổi của một thàng con trai chưa biết mùi đời và cũng chưa biết cuộc sống ngoài xã hội như thế nào. Sau khi làm mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi, người ta dẫn tất cả những người trong ghe Tôi xuống khu nhà tập thể gọi là “longhouse”. Nơi đó, người ta bắt đầu phân chia những người trong ghe Tôi ra thành từng groups nhỏ, và dẫn về những khu nhà longhouse để sống. Riêng Tôi thì vì đi một mình, không có thân nhân, nên người ta muốn dẫn Tôi đi đâu thì tùy ý, Tôi không từ chối và cũng không biết nếu từ chối chỗ này, thì sẽ đi về chỗ nào.
Tôi sinh ra và lớn lên ở xóm Lương,xóm tôi và xóm Đạo cách nhau bởi Vườn đào ma.
Phần 1
Bin và Ben là đôi bạn thân. Học cùng lớp lại là hàng xóm nên hai đứa như hình với bóng. Mới lớp tám nhưng tụi nó đã biết mê trai rồi. Đề tài mà tụi nó thích nhất chính là chủ đề tình dục.
Tiếng trào trạo như mọt nghiến gỗ xén tôi ra khỏi cơn ngủ dật dờ mộng mị Trời quá tối, tôi chưa phân định ra được tiếng cọt kẹt phát ra từ đâụ Tôi cố nằm yên lắng nghe, một lúc sau mới nhận ra từ phiá phòng ngủ bà Sáụ
Trung cầm trong tay bản danh sách các tù nhân mới để chờ tiếp nhận một đợt chuyển tù đến trại giam của hắn sáng nay. Không khí nóng bức đến ngột ngạt, trời miền Trung giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt làm cho con người luôn trong một tâm trạng bứt rứt đến bực bội. Thường thì cứ khoảng hai đến ba tháng một lần trại giam số 16 lại tiếp nhận một đợt tù nhân mới từ các nơi gửi đến. Họ đều là các tội phạm mới vừa được xét xử và được chuyển đến trại giam để thụ án. Trước khi chuyển đến làm quản giáo ở trại giam này, Trung mới chỉ là một sinh viên mới ra trường, có lẽ vì không có quen biết hay chạy chọt gì nên dù khi còn ở trường cảnh sát dù Trung là một học sinh khá nhưng khi tốt nghiệp hắn vẫn bị bố trí về cái trại giam chết tiệt này.
Ở Mỹ có tục lệ ngày lễ Halloween vào ngày cuối tháng mười hàng năm. Tục lệ này có nguồn gốc cách đây vài bách niên, có thể xa xưa hơn nữa, du nhập từ vài nước châu Âu như Anh, Ái Nhĩ Lan. Mấy người dân gốc Celt tin rằng lằn ranh giữa thế giới hiện hữu và các thế giới vô hình khác trở thành mỏng mảnh vào dịp lễ hội này cho phép những linh hồn bao gồm vô hại lẫn tàn độc giao thông. Linh hồn của gia đình, ông bà tổ tiên được vinh danh, mời vào nhà thì phải rồi trong khi hồn linh độc hại thì phải ngăn chặn. Việc mặc trang phục và mặt nạ để ngụy trang thành một linh hồn tàn ác cốt là để hòa nhập mà có thể tránh tổn hại đến thân. Nguyên thủy đây là một ngày lễ thuộc tính cách tôn giáo nhưng lâu rồi đã trở nên phong tục của đại quần chúng. Trẻ em thì sập tối hóa trang thành ma quỉ hoặc bất cứ nhân vật gì chúng thích lủ lượt cả nhóm đi xin kẹo. Gõ cửa nhà ai thì nói « trick or treat » nghĩa là muốn gian manh, thủ đoạn hay đối xử tử tế, tương tự như « rượu mời hay rượu phạt » . Cho bánh kẹo thì chúng bỏ đi, nạp thuế
Trời Cali đang ngại ngùng bước vào một đêm giáng sinh. Chiều nay có một màu xám trên bầu trời do ảnh hưởng cuả cơn mưa tầm tả cả tuần. Mọi người đang chờ một chút nắng vàng hông khô những hạt mưa còn rãi rác đâu đó trên cành cây ngọn cỏ. Trời vẫn còn sớm mà vũ trường Thu Ca đã đông đúc không còn một chổ ngồi. Trên sân khấu, ánh đèn màu chớp chớp hoà lẩn tiếng nhạc du dương cùng tiếng hát:
Tối nay ăn cơm xong, Bình tranh thủ vào trường mượn mấy quyển giáo trình của mấy thằng trong nội trú. Mải ngồi nói chuyện với tụi nó, đến hơn 9h tối cậu mới giật mình là quên mất chưa sang nhà chú Long để trả mấy quyển báo tiếng Anh mà cậu mượn để tập dịch, chú ấy đã bảo phải trả chú trong ngày hôm nay để mai chú còn mang đến cơ quan cho người khác đọc.
Thời gian như một cơn gió thoảng, nó chợt đến, chợt đi. Thoáng chốc mà tôi đã rời xa Sài Gòn bốn năm rồi. Bốn năm qua, Sài Gòn không còn trong tâm trí tôi nữa. Thay vào đó là những hình ảnh của khoả thân, vú, lồn, lông, mu, những xác thịt, những lần lăn lộn trên giường, trên bải biển, trên tấm bao nilon cùng với con nhỏ cùng xóm, con Tư.
Rổ mía ghim vẫn còn hơn phân nửa, con Chín ngước nhìn bầu trời đã về chiều, khách xuống đò đã bắt đầu thưa thớt, con nhỏ nhìn lại rổ mía mà ngán ngẩm. Con Chín buồn cho thân nó, phải chi nó là con trai, tay chân lanh lẹ thì chắc không phải dầm mưa dãi nắng đêm ngày như vậy, nó nhớ tới đám thằng Sậu, thằng ba Gà, thằng Út mun, mấy đứa nó là con trai, tay ôm thúng cóc, ổi mà vẫn nhảy xuống xe đò ào ào dù là xe đang chạy.
Với bộ mặt cáu bẳn, Dũng hậm hực đi. Bà giáo dạy Địa đáng ghét của nó rõ ràng không ưa nó chút nào, cùng với kết quả đó, thằng Hùng được tận 9 điểm trong khi nó chỉ được 5. Phải chờ đợi 3 tiết toán cuối của ngày với tâm trạng này là một cực hình đối với một thằng dốt đặc môn học với toàn số là số như nó. Bùng thôi. Hùng nghĩ, miệng nói là chân hành động, chỉ 5 phút sau nó đã một mình lang thang ngoài phố. Nhưng làm gì ở cái giờ mà cả lũ bạn điên khùng của nó đang ngồi cắn răng chịu đựng trong bức tường kia, chỉ mình nó lang thàng ngoài này. Lững thững qua mấy dãy phố, từ sáng đến giờ chỉ có cái bánh mì không, nó không ăn bánh mỳ kẹp thịt vì toàn dành tiền đi chơi games, bụng đói, bước chân nó lần lần hướng về nhà. Một lý do để về nhà sớm là hơi khó với nó vì mẹ nó cũng dạy ở trường nó và thực tế là còn dạy Sinh vật ở lớp nó nữa. Nhưng đối với nó, không bao giờ khó khăn khi bịa ra một câu truyện cảm động nào đó, để rồi mọi người lại cuống cuồng lo sốt vó vì nó. Bây giờ, nó về nhà vào giữa buổi học với khuôn mặt nhăn nhó của một học trò quá lao lực vào việc học hành.
Hắn vừa giơ những tấm phim âm bản lên ngắm nghía vừa huýt sáo, đã lâu lắm rồi hắn mới chụp những bức ảnh đẹp đến thế. Lâu nay chỉ toàn chụp hình mấy cô ả người mẫu diễn viên, đến giờ hắn mới cho mình được nghỉ ngơi mấy ngày ra Mũi Né chụp cảnh biển. Căn phòng tráng phim chỉ có ánh sáng hồng mờ mờ, hắn kẹp từng tấm ảnh vừa tráng lên dây. Hắn vuốt cằm ngắm một bức chụp cảnh biển lúc bình minh, mặt trời đang nhô lên trên biển xanh biếc, đỏ ối, sáng tinh khôi chớ không chói loá. Đây là bức hắn thấy tâm đắc nhất lần này, có lẽ đến cuối năm hắn sẽ vác đi triển lãm.
Tôi bắt đầu rình phòng tắm của nhà kế bên năm tôi 16 tuổi, khi lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái cảm giác tê tê khi một bầu vú căng tròn, nóng ấm dựa vào người, dù chỉ là qua làn áo mỏng, dù chỉ là chạm vào vai: Đêm đó tôi đang đàn cho chị hát, trong một lúc thả hồn theo tiếng nhạc, chị đã choàng tay qua vai tôi, chị thì không bận áo ngực còn tôi thì ở trần, chỉ có vậy thôi nhưng tôi nhất quyết khám phá cho ra cái gì ẩn dấu qua lần áo mà? Phê dữ vậy.
Phần 1
Ngày 18 tháng 5 năm 2000, tôi quay nhìn mẹ tôi lần cuối để bước lên chuyến tàu Nha Trang – Sài Gòn trong nước mắt tiễn đưa của ba mẹ, và ba cô em gái thơ dại.
Phần 1
Chị Mân dáng người đẹp, từ khuôn mặt tóc tai thân hình cân đối mượt mà hấp dẫn. Nhưng có điều chị ít nói nên ít ai làm thân. Giống như tất cả người đàn bà khác, chị có chồng có con, hiện định cư tại Mỹ.
Tôi năm nay mới có 17 tuổi .tháng trước co một kỉ liệm hay chính xác hơn là một sự việc mà tôi không thể nào quên được .Đó là một hôm thứ 7 tôi đựoc về quê chơi . Chuyến đi đó khá dài vì nhà tôi cách quê tân 60 cây số .Khi về đến bến xe ngươid ra đon tôi không phải là ông hay là bà hay bất cứu người nào khác và là chị Nhung , Người chị đã sống với tôi 7 năm trước .Hồi đó chúng tôi chưa biết gì hơn nưx nàh lại chật lên hai chị em chúng tôi phải nghủ chung với nhau .Chị Nhung hơn tôi có 5 tuôỉ lên hai chị em chơi với nhau khá thân .Khi xuống xe tôi nhìn mãi mới nhận ra chị .Còn chị thì không nhân ra tôi vì tôi khác hẳn so vơi 7 năm về trước
Phần 1
Vợ chồng tôi rất chịu chơi trong vấn đề tình dục. Vợ tôi có thân hình đẹp hấp dẫn. Mặc dù lấy nhau đã mười năm nhưng tôi chẳng thấy chán với thân hình khiêu gợi ấy. Không những hợp về thể xác mà chúng tôi hợp cả tinh thần. Định cư ở Mỹ, trong tinh thần dân chủ chúng tôi rất tôn trong tự do cá nhân của nhau nên rất hạnh phúc.
Phần 1
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một gia đình công tước Hamington sống rất hạnh phúc. Công tước có một người vợ đẹp tuyệt trần tên là Laura. Sau một năm chung sống trong hạnh phúc, bà Laura sinh được một người con gái, công tước đặt tên cho nàng là Cindirela.