Con Thảo mập
“Con Thảo mập kìa, tụi bây !”
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
“Con Thảo mập kìa, tụi bây !”
Hạnh là cháu ngoại của bác tư, một người bạn thân của ba tôi. Tuy Hạnh bằng tuổi tôi nhưng bác tư bắt nó phải kêu tôi bằng cậu. Hai cậu cháu tôi chơi rất thân với nhau, cùng lớn lên, cùng học chung trường làng, tôi thường bảo vệ chở che cho nó. Còn nó có cái gì ăn cũng chừa phần tôi.
Ðã gần 5 giờ chiều, Hoàng cố kết thúc buổi họp với các nhà thương gia cho xong để còn nôn chân đi đến nơi hẹn với người buôn bán nhà cửa đất đai. Trong lòng Hoàng rất vui sướng, vì trải qua bao nhiêu năm chắt chiu cực nhọc, Hoàng đã gần toại ý nguyện để mua được một căn nhà sang trọng ở lưng triền núi. Hoàng cùng vợ mình đã đi xem rất nhiều các căn biệt thự được xây cất ở các dãy núi cao của vùng Silicon Valley, nhưng cả hai chưa vừa ý một căn nào.
Một ngày tháng tư mát mẻ hơn 1300 thước cao trên núi Laguna bên ngoài San Diego, nam Cali. Gã dẫn đứa con gái riêng của vợ là Nga, 17 tuổi cùng bạn trai của nó là Hùng đi cắm trại qua đêm. Nga và Hùng đã cặp kê nhau chắc cỡ 3 năm rồi. Chuyến đi này họ còn định sẽ đi câu nữa.
Mai, với túi sách trên lưng, lửng thửng đi bộ về nhà một mình. Hôm nay đội bóng trường đang đấu trận chung kết vùng. Nếu thắng kỳ này trường nó có hy vọng vô địch Tiểu Bang. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường trung học mà nó đang theo học năm thứ nhất. Ông Hiệu Trưởng cho phép học sinh nghỉ 2 giờ sau cùng để ủng hộ đội nhà. Mai, vừa bước qua tuổi 14, không thích thể thao và cũng chưa có bạn bè nên bỏ ra về. Mai vì tính thích cô độc nên rất ít có bạn, dù là bạn trai, và chưa bao giờ có bạn gái mặc dầu đã bước vào ngưởng cửa trung học. Thật là trái ngược với đứa con gái riêng của dì Lý, tên là Linh năm nay 17 tuổi đang học năm chót chung trường với Mai. Linh thì năng động, có rất nhiều bạn bè, trai có gái có. Linh còn là một cổ động viên (cheerleader) cho đội bóng trường nhà.
Cô giáo Tường Vân nằm hẩy mạnh lên, càng hẩy cô bấu cái lưng trần của thằng Thân như muốn rách da. Thằng Thân cũng không vừa gì. Mồ hôi mồ hám đổ ra hết. Mông hắn dậm xuống bình bịch tiếng kêu chạm da nghe phát nóng. Phía dưới hai bộ phận sinh dục hút nhau ra vào thoăn thoắt sát rạt. Rồi thằng Thân ngưỡng cổ a a trong họng phát ra những tiếng nghe chói tai, thân người giật đành đạch, cái mông hất mạnh vào háng như trời giáng, phía dưới cô giáo Tường Vân dở chết dở sống cô giẫy lên thì tinh khí của Thân bắn ra lao sâu vào như tạc đạn trong âm hộ của cô. Cơn sướng lan ra khắp châu thân làm cô dại người nằm cứng đơ khi phía trên thằng Thân trân người ráng phang những cái cuối cùng rơi rớt của cơn sướng dư âm vẫn còn đâu đó trên đầu dương vật…
Mẫu tử ân ái vân vũ hội
“Xin lỗi bà. Ông chủ đang bận tiếp khách hàng, tôi không dám làm phiền ông. Tôi sẽ trình ông chủ để gọi lại bà sau khi ông hết bận. Kính chào bà” Trả lời bà chủ xong, Mạnh mỉm cười gác điện thoại. Khách của ông chủ không phải là khách hàng mà là cô nhân tình của ông.
– Anh rất yêu em, sau khi cưới anh sẽ đưa em qua Mỹ. Thích không em?
Tôi là Tiến, một nam giới thực thụ tuy nhiên về khỏan chăn gối thì không được như những người khác, tôi nghĩ mình không bị bệnh gì cả, chỉ mỗi tội khi làm chuyện đó thì chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền. Được mấy ông bạn mách đến một phòng khám khá tốt lên tôi đã đến phòng khám này, câu truyện tôi kể cho các bạn nghe sau đây chính là về cái phòng khám đó và có những người bác sỹ như vậy. Đó làm vào một buổi sáng đẹp trời, tôi đi đến phòng khám một mình, phòng khám thì trong một ngõ nhỏ ở nội thành Hà Nội. Tôi biết cái bệnh về sinh lý như thế này thì hiếm khi có trung tâm nào lại đặt ra ở chỗ đông người để mắt đến cả. Tôi khẽ gõ cửa thì thấy một cô gái trông hình thức cũng bình thường không lấy gì là đẹp. Thấy tôi đứng ở ngòai như vậy thì cô gái đó hỏi:
Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi. Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được? Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách. Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn. Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi.
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Hồi nhỏ, tôi chúa sợ nhìn thấy máu. Chỉ cần vài giọt nhễu trước mắt là tôi muốn xỉu ngay. Mấy con nhỏ cùng học có lần thấy tôi choáng váng khi nhìn một đứa đạp đinh, máu chảy tùm lum đã ngạc nhiên quá cỡ. Nhứt là khi tụi nó thổi phì phì và nặn máu bầm ra, tôi bưng kín mặt chạy chỗ khác. Lát sau, tụi nó xúm lại hỏi, tôi khai thiệt hết trơn, tụi nó cười chê : con trai mà nhát. Rồi, bù lu bù loa, tụi nó khoe : bọn tao lớn lên mỗi tháng đổ máu dầm dề một lần, nào có hề gì, lại dây dưa mấy bữa nữa.
Công nghiệp hóa đang diễn ra khắp đất nước Việt Nam làm thay đổi bộ mặt của rất nhiều thành phố.
Ông Dương vừa nút cặp vú tròn lẳn vừa lòn tay cởi nốt chiếc quần lót trên người Thanh. Con bé 16 tuổi nằm trân người chịu đựng, đúng ra cũng không phải là nằm mà là nữa nằm nữa ngồi trên bậc cầu thang. Nó không phản đối mà cũng chẳng hưởng ứng. Đây đâu phải là lần đầu tiên, nó biết có chống đối cũng vô ích mà thôi, sẽ chẳng có ai ủng hộ nó trong căn nhà này và nếu có bỏ nơi này mà đi thì nó cũng chẳng biết phải đi đâu và rồi sẽ làm gì mà sống.
Một hôm, tui có dịp đi ngang qua Cầu Mỹ Thuận, nhìn giòng nước chảy lấp lánh dưới sông mà lòng cứ nao nao nhớ về bao kỷ niệm cũ. Gió thổi lồng lộng làm dâng lên trong lòng nỗi niềm từ những ngày xưa yêu dấu. Những chiếc xuồng máy chạy ngược chạy xuôi tạo ra những dòng nước hòa trong từng đợt sóng loang loáng ánh nắng phản chiếu tạo nên một bức tranh thật sinh động giữa những cánh đồng xanh bát ngát… Đang ngây ngất mơ màng trong khung cảnh tuyệt vời, bỗng đâu gần đó có một ông lão định leo ra thành cầu có vẻ như muốn tự tử. Tui nhào ra cái ào nắm lấy ông lôi ngược trở lại.
Hồi nầy Anh Quang yếu thấy rỏ, sức khoẻ của Anh cũng bình thường thôi, nhưng cái khoản phục vụ vợ thì càng ngày càng thưa dần. Chả bù lúc hai vợ chồng mới cưới nhau, đêm nào cũng làm tình với nhau. Đôi khi nửa đêm giật mình vì con sò lông của tôi bị ẩm ướt bởi bàn tay sờ mó của anh Quang, hoặc anh đang thực hành bài.
– Lợi, em nghe chị nói nè! Đi với chị ra nước ngoài luôn đi. Ở bên đó, tương lai của em rạng rỡ và danh vọng hơn đây nhiều.
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.
Căn nhà ở đường Hazard và Ward bỗng nhộn nhịp vào một ngày mùa thu của tháng 10 năm 93. Tôi cùng với Ba Mẹ và một đứa em trai định cư qua Mỹ… Anh tôi tên Tuấn và vợ anh ấy tên Thúy ra phi trường đón chúng tôi về nhà… cuộc sống rất là vui vẻ trong những ngày đầu tiên, mặc dù chúng tôi còn nhớ tới quê nhà.
– Lan ơí ! Tối nay dắt thằng Hòa đi coi xi nê nhe con.
Cả nhà tôi chỉ có ba đứa, hai vợ chồng tôi, tuổi trên 50, và 1 thằng con trai mới lớn đang học Middle Mỗi người 1 công việc, vợ tôi đi làm 2 jobs, phần tôi cũng tương tợ, buổi trưa đi học chút ít rồi chiều về đi clean up. Bà xả tôi lái xe đi làm 4 ngày 1 tuần, mỗi ngày 10 giờ. Vì hãng xưởng ở xa nên bả phải thức dậy sớm để rời nhà lúc 5: 50 sáng, và lúc bà về nhà 5: 30 chiều thì đúng là lúc tôi bắt đầu đi làm ca tốị Thế rồi lúc tôi về khuya 11: 30 thì cũng là lúc bả đang ngủ say, lấy sức để đi làm ngày maị Quanh đi quẩn lại suốt tuần chỉ có sáng thứ Sáu, lúc thằng con tôi đi học rồi, là lúc chúng tôi mới có dịp rảnh rỗi để làm việc vợ chồng. Tới 11 giờ trưa thứ Sáu, bả lại đi làm tiếp, về nghỉ lúc 2: 00, Và chiều đi làm lúc 4: 00 tới khuya mới về.
Cô Y Tá Liên gõ cửa trước khi bước vào phòng Bác Sĩ Cưòng. Cô đóng cửa lại và đứng dựa lưng vào cánh cửa. Bác Sĩ Cường ngồi sau bàn giấy, đang đọc hồ sơ bệnh lý của một bệnh nhân sắp đến theo hẹn. Bác sĩ Cường mặc chiếc áo khoác trắng ra ngoài chiếc sơ mi màu xanh có thắt cà vạt đen. Ông vào khoảng trên 30 tuổi với thân hình cao lớn, khỏe mạnh, khuôn mặt sáng sủa, thông minh. Cô Y Tá Liên cũng như nhiều cô gái khác ngưỡng mộ, quý mến ổng. Bác Sĩ Cường mỉm cười nhìn Liên hỏi:
Phần 1
Nữa khuya đang ngủ ngon giấc,Thu Hạnh giật mình,vì có bàn tay nào sờ vào chân mình.Cảm giác kinh hải len nhanh vào trong trí óc,mơ hồ,khuấy động.Bàn tay xoa xoa nhè nhẹ trên bắp đùi nàng,từ từ lên tới đôi mông,vì nàng nằm nghiêng,quây về phía bên trong.Nhà chẳng có ai!?.Những đứa con nàng đang nằm ngủ trong phòng chúng nó.Chồng nàng đi công tác cho hãng ngày mai mới về. Ai!?..Nhưng trong một thoáng giây nàng đã nghĩ ra: A! đúng rồi…!Chỉ còn có thằng nhỏ hàng xóm tên Lộc mười bảy tuổi, con ông bà Châu ở xa vài lốc nhà của nàng.Bố mẹ nó đi vacation tuần tới mới về.Chỗ đồng hương ở xứ Mỹ với nhau nên thân nhau là chuyện thường.Ơ quận hạt fairfield nầy đâu có bao nhiêu nhà Việt Nam tị nạn.Ngày hôm nay trước khi chồng nàng đi công tác cho hãng,đã gọi nó sang nhờ sửa lại cái hàng rào.Sau đó hai đứa con của nàng bé Ti năm tuổi và bé Tuân mười tuổi,cứ đòi anh Lộc ngủ lại nhà,vì bố mẹ Lộc đã đi chơi xa.Thu Hạnh năm nầy ba mươi tuổi,còn chồng nàng gần năm mươi,nên đối với Lộc hắn gọi vợ chồng nàng là cô chú.