Bà chằn lửa
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Cái giọt nước trong ấm mà đục.
Nguyễn Trần Huỳnh là một nhà đạo diễn mới ra nghề trong làng điện ảnh của Hoa Kỳ. Sau ba năm cần cù học tập tại đại học UCLA, cuối cùng anh cũng lãnh được cái chứng chỉ hành nghề đạo diễn. Anh mừng rơn và muốn bắt tay ngay vào những cuốn phim mà anh hằng ao ước mười mấy năm qua. Anh muốn thực hiện một cuốn phim vĩ đại về chiến tranh Việt Nam nói riêng và cuộc đời của người chú ruột, đại tướng Nguyễn Trần Huy, người đã hy sinh tử thủ vào lúc Sài Gòn đang nằm trong thế “thập tử nhất sinh”.
Cần và Kiệm là hai người bạn chí thân. Họ cất tiếng khóc chào đời cùng một ngày, trong cùng một nhà bảo sanh. Gia đình Cần và gia đình Kiệm ở trong cùng một dẫy phố. Cần và Kiệm cùng học một trường từ Tiểu học đến Trung học.
Hắn vừa giơ những tấm phim âm bản lên ngắm nghía vừa huýt sáo, đã lâu lắm rồi hắn mới chụp những bức ảnh đẹp đến thế. Lâu nay chỉ toàn chụp hình mấy cô ả người mẫu diễn viên, đến giờ hắn mới cho mình được nghỉ ngơi mấy ngày ra Mũi Né chụp cảnh biển. Căn phòng tráng phim chỉ có ánh sáng hồng mờ mờ, hắn kẹp từng tấm ảnh vừa tráng lên dây. Hắn vuốt cằm ngắm một bức chụp cảnh biển lúc bình minh, mặt trời đang nhô lên trên biển xanh biếc, đỏ ối, sáng tinh khôi chớ không chói loá. Đây là bức hắn thấy tâm đắc nhất lần này, có lẽ đến cuối năm hắn sẽ vác đi triển lãm.
Năm 16 tuổi, Mỹ Dung là một thiếu nữ tràn đầy sức sống. Dung thường khỏa thân tự ngắm mình trước gương và tự hào với bộ ngực to và căng tròn, mông to và đặc biệt là có cái mu lồn rất đẹp: mu dài va hai mép lồn day thịt va có lông lồn mọc đều. Dung luôn tư hào về mình là người con gái đẹp từ mặt mày đến thân hình. Những người nhìn ngắm Dung đều muốn nhào đến mà ăn tươi nuốt cái thân thể đầy khiêu gợi đó.
Tháng 10, trời bắt đầu vào thu với những cơn mưa nho nhỏ, những làn gió nhẹ nhàng mang chút hơi lạnh, những chiếc lá vàng, lá đỏ rơi lác đác trên đuòng phố Paris. Từ trên cửa số tầng 4, Bảo Tuệ với ly trà nóng trong tay, dõi mắt nhìn 1 góc phố về đêm.
Phần 1
Phần 1
Ngọc Diệp đang hoạch định chương trình vui chơi cho ngày nghỉ cuối tuần. Nàng biết có một người mới di chuyển đến kế bên nhà nàng. Nhìn qua hàng rào, nàng để ý đến người hàng xóm mới là một người đàn ông, trạc tuổi cha nàng. Người đó đứng ngoài hành lang chăm chú nhìn nàng với con mắt đầy thiện cảm.
Sau một trận cãi nhau tôi và Trân chia tay. Đối với bọn tôi duới 20 tuổi, tụi tôi cặp bồ giận hờn, chia tay là chuyện thường. Tôi con trai Trân con gái sống ở Mỹ nên tụi tôi không có những pha thù hận hay ganh ghét gì nhau, nếu thích, chơi tiếp, còn không thì bye. Tôi cũng cặp nhiều con nhỏ trước Trân, nhưng Trân là lâu nhất, bởi vì Trân rất khó. Hôn hít rờ mó thì được, nhưng tiến xa hơn là nàng cự tiệt ra mặt.
Mẫu tử ân ái vân vũ hội
Ông Dương vừa nút cặp vú tròn lẳn vừa lòn tay cởi nốt chiếc quần lót trên người Thanh. Con bé 16 tuổi nằm trân người chịu đựng, đúng ra cũng không phải là nằm mà là nữa nằm nữa ngồi trên bậc cầu thang. Nó không phản đối mà cũng chẳng hưởng ứng. Đây đâu phải là lần đầu tiên, nó biết có chống đối cũng vô ích mà thôi, sẽ chẳng có ai ủng hộ nó trong căn nhà này và nếu có bỏ nơi này mà đi thì nó cũng chẳng biết phải đi đâu và rồi sẽ làm gì mà sống.
Nơi tôi sanh ra là một đô thị đông đúc, đời sống khá hiện đại, đa phần là thương gia, giàu có. Gia đình tôi cũng khá giả, ba tôi làm thuyền trưởng một tàu buôn gỗ liên lục – hiếm khi ở nhà, mẹ tôi buôn bán mỹ phẩm. Tôi là con một, 17 tuổi, năm cuối trung học.
Phần 1
Ðã gần 5 giờ chiều, Hoàng cố kết thúc buổi họp với các nhà thương gia cho xong để còn nôn chân đi đến nơi hẹn với người buôn bán nhà cửa đất đai. Trong lòng Hoàng rất vui sướng, vì trải qua bao nhiêu năm chắt chiu cực nhọc, Hoàng đã gần toại ý nguyện để mua được một căn nhà sang trọng ở lưng triền núi. Hoàng cùng vợ mình đã đi xem rất nhiều các căn biệt thự được xây cất ở các dãy núi cao của vùng Silicon Valley, nhưng cả hai chưa vừa ý một căn nào.
“Con Thảo mập kìa, tụi bây !”
Căn nhà ở đường Hazard và Ward bỗng nhộn nhịp vào một ngày mùa thu của tháng 10 năm 93. Tôi cùng với Ba Mẹ và một đứa em trai định cư qua Mỹ… Anh tôi tên Tuấn và vợ anh ấy tên Thúy ra phi trường đón chúng tôi về nhà… cuộc sống rất là vui vẻ trong những ngày đầu tiên, mặc dù chúng tôi còn nhớ tới quê nhà.
Trong đời người ta có nhiều ước muốn, có những ước muốn có thể nói cho mọi người xung quanh biết và có những ước muốn không thể tâm sự cùng ai. Các bạn ạ, và tôi cũng vậy – Hôm nay tôi sẽ kể ra câu chuyện của mình và viết ra ước muốn của mình ở đây trong TruyenSex.Tv phần để giải tỏa những «ấm ức » trong lòng, phần để các bạn cùng « tham khảo» biết đâu có nhiều bạn có thể chia xẻ cùng tôi chăng. Nhưng xin nói rõ trước rằng đây là một truyện có nội dung LOẠN LUÂN nếu bạn không thấy thích hợp thì xin đừng tiếp tục đọc .
Xin lỗi Anh chị, Em phải thất tín với Anh chị rồi vì một lời đã hứa từ lâu cùng Anh chị. Em phải viết ra đây vì không thể giử mãi trong lòng, Em phải trang trải câu chuyện tuyệt vời tưởng như là trong mơ, hay trong tưởng tượng lên trang giấy, để nói lên lòng biết ơn của Em đối với Anh chị và sự khâm phục. Anh chị đúng là tuýp người chịu chơi đúng nghỉa. Câu chuyện nầy Em chưa bao giờ kể cho ai nghe hết, dù với bà xã của Em. Dĩ nhiên tên Anh chị và của em đều được thay đổi.
Người điên là người mất hẳn đi trạng thái cân bằng tâm lý, luôn sống trong hoang tưởng ngờ nghệch, cái gì cũng đều cảm thấy sợ hãi dù chỉ là một con kiến, một con ve. Tất cả thế giới quan của người điên nào cũng đều giống nhau : nói cười lảm nhảm một mình, thích hát lúc nào thì hát lúc đó, ăn ngủ vạ vật, quần áo dơ dáy… Họ hoàn toàn không hề nhớ được điều gì cả, gia đình, người thân, bạn bè, vợ chồng, con cái… thậm chí cả bản thân họ, họ còn không nhớ nữa là. Trong con mắt người điên, có thể nói ai ai cũng đều là kẻ thù và cũng đều là người yêu, tùy theo cơn thịnh nộ của họ nặng hay nhẹ. Có người lên cơn liên tục, có người lên cơn theo chu kỳ và cũng có người lúc tỉnh lúc điên vô chừng, không theo một quy luật nào cả. Dĩ nhiên, nếu ai đã là người tỉnh thì không ai nghĩ ngợi chi đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh cá nhân… thậm chí cả việc yêu đương của người điên để làm gì cả.
Vừa đặt chân tới sân bay, vào lúc 8 giờ sáng, người ra đón mình là ông anh rể, chị mình không nghỉ việc được để đi đón vì làm việc quan trọng ở một công ty lớn. Ảnh ôm mình vào lòng nút lưởi mình trước mặt mọi người, làm mình hơi ngại một chút, rồi đưa mình ra bải đậu xe, bảo mình ngồi phía sau, và ảnh củng vô băng sau với mình, ôm minh vào lòng, nút lưởi mình tiếp trong khi tay ảnh lòn vô áo mình, xoa và bóp vú mình, chỉ trong chốc lác, bàn tay đó vuốt ve đùi mình, vén jupe của mình lên, dọc lồn mình phía ngoài quần lót, rồi ảnh tuột quần lót của mình đi, ném nó xuống xàn xe, banh chân mình ra dọc hột le, dọc mép lồn và đút một ngón tay vô lổ lồn mình, bôm nó càng lúc càng mạnh, mình nứng lồn gần chết, tự động đưa tay qua, mở dây nịt, mở nút quần ảnh, lòn tay vô quần ảnh, kéo cặc đả cứng ngắt của ảnh ra, sụt một hồi rồi khom xuống bú, khi ảnh đụ mình lúc ảnh về thăm quê nhà mấy lần trước, ảnh nói là ảnh rất thích kiểu bú cặc của mình, đả hơn chị mình bú nhiều, vì lần nào mình bú, khí ảnh dều xịt khí ra, xịt trọn vô miệng mình, trong khi chị mình, người vừa đẹp, mình mẩy rất là sexy, hấp dẩn, nhưng chưa bao giờ làm cho ảnh xịt ra bằng miệng chị ấy hết. Dòm qua dòm lại, không có ai chung quanh, ảnh bảo mình chổng đít lên và đút cặc ảnh vô lồn mình từ phía sau đụ tới, vừa xoa mông, vừa nắc làm chiếc xe lắc tới lắc lui rất mạnh, nhưng rất may là không có người nào đi gần cho nên mình củng an tâm.
Phương năm nay bước vào tuổi 16 và bắt đầu lên học cấp 3, trường Nguyễn Thị Minh Khai, cấp học cuối cùng của phổ thông. Vào độ tuổi rực rỡ nhất của người con gái nên Phương hết sức xinh đẹp, thân hình nở nang, căng đầy sức sống. Lớp Phương cũng có rất nhiều nữ sinh đẹp, nhưng Phương là người đẹp nhất.
Thầy Ogden kiểu cách xóa những câu hỏi bài kiểm tra trên bảng đen. Tiếng chuông tan học ngừng reo từ lâu. Ông thường ở lại một mình trong lớp những lúc như thế này, ông muốn có thời gian yên tĩnh để chấm bài. Đó là cách giải quyết tốt nhất, ông chấm điểm cho từng lớp trong những lúc nghỉ giải lao hoặc chuyển lớp, sau đó ông chỉ mất thêm độ nửa giờ để chấm số bài còn lại, sau đó thì ghi vào sổ điểm và về nhà nghỉ ngơi cuối tuần mà không phải bận tâm gì đến chuyện trường lớp. Một thầy giáo có nhiều bổn phận phải thực hiện, và đây là bổn phận được thực hiện nhanh nhất, gọn ghẽ nhất.
Hạnh là cháu ngoại của bác tư, một người bạn thân của ba tôi. Tuy Hạnh bằng tuổi