Bạn phòng bạn tình
Tốt nghiệp Trung học, tôi nộp đơn vào đại học. Tháng tám tôi chào biệt gia đình để tiếp tục con đường tương lai…
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Tốt nghiệp Trung học, tôi nộp đơn vào đại học. Tháng tám tôi chào biệt gia đình để tiếp tục con đường tương lai…
Từ lúc thằng Dũng tự (cu lớn) chơi được Thím Sáu là bắt trớn hai người trở thành đôi gian phu dâm phụ. Thím Sáu cũng đã gần bốn mươi mà thằng nhỏ thì mới học tới lớp mười. Từ dưới quê cha mẹ gởi lên tỉnh học và ở trọ người Chú họ xa, rồi trải qua thời lộn xộn nên đi qua Mỹ chung nhau. Chú Sáu khá lớn tuổi, lúc qua Mỹ làm nghề bồi bàn nên giờ giấc bất thường, nhiều khi nhà hàng có khách chú về nhà khuya lắc khuya lơ, tuy bộn tiền tiếp nhưng mệt nên đến nhà chỉ có lăn ra ngủ. Chính vì ham ngủ nên có chuyện. Còn thằng Cu lớn thì chưa tới tuổi làm phải đi học, tiếng Anh tiếng iết thì ấm ớ nhưng đi riết rồi cũng quen, ráng cho đến tuổi đi làm, vì luật xứ người nó vậy. Sau một thời gian ở Mỹ Thím Sáu thân hình đẩy đà ra, nhất là đôi mông căng cứng. Sau nầy được thằng cu lớn rờ b óp riết th ím đâm ra ghiền, lồn th ím thuộc lá vông vừa to vừa vồng hai miếng thịt mu phồng phốt pháp khép rẹp giữa cái khe chỉ khẻ banh ra là đã thấy nước nhờn ướt nhẹp.
Hoa, năm nay 22 tuổi, cô là giáo viên mới tốt nghiệp ĐHSP và tìm được việc làm là giảng dạy môn Anh Văn tại trường PTTH cấp 2,3 XYZ nằm tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Là một trường danh tiếng được nhiều người biết đến, vì thế, được giảng dạy ở đây là điều Hoa luôn mơ ước, nay ước mơ ấy đã trở thành sự thật, cô hãnh diện và vui sướng đón nhận công việc mới với niềm hạnh phúc hân hoan, cô đâu biết rồi đây cuộc đời mình sắp chuyển sang một bước ngoặt khác thường tại chính ngôi trường này. Ngòai việc giảng dạy tiếng Anh các khối lớp, cô còn kiêm làm việc ở phòng Tài Vụ vì trường thiếu người và cô xung phong làm thêm với mong muốn cải thiện chút thu nhập vốn ít ỏi của nghề giáo viên.
Chuyện xảy ra vào năm tôi 14 tuổi, chẳng hiểu mẹ tôi nghe đâu mà quyết định nghĩ việc phụ giúp công ty của cha tôi mà đi nhận về 7 cô em này. Phải nói sơ về cha mẹ tôi, họ là những thương nhân rất thành công của cái thành phố “Hòn ngọc Viễn Đông” này. Cha tôi thì chẳng mấy khi ở nhà, ông đi suốt với những dự án, có khi cả tháng mới ghé nhà. Mẹ tôi vừa phụ cha tôi quản lý công ty, vừa thỉnh thoảng cũng ký hợp đồng này nọ, nhưng vẫn dành khá nhiều thời gian cho tôi.
Giới thiệu với mấy huynh tui tên Hùng đang làm bảo vệ cho một công ty điện tử ở quận 3, với 1 thằng con trai 20 tuổi lực lưỡng như tui thì lương 2, 5 triệu 1 tháng đủ ăn thì không đủ đóng tiền nhà.
Phần 1
Trước giờ chỉ nghe nói đến Vũng Tàu, Long Hải, Long Thành chứ Nguyệt Lan chẳng nghe gì về Bình Châu. Nhưng bây giờ cũng phải biết vì Ngọc Hân nhỏ bạn trường Luật cứ nô nức kêu gọi tổ chức đi chơi Bình Châu. Dạo này nhỏ Hân yêu đời vì có bồ, nên hay kiếm chuyện, kiếm chỗ đi chơi với bồ nó. Thôi cũng được, anh bồ tên Hùng hay đi chơi chung với hai anh kia, Long và Phong, thành ra bộ năm cũng vui, cả đám quậy giỡn như quỷ.
Tôi đến trại tỵ nạn Paula Bidong khi Tôi vừa tròn 12 tuổi, cái tuổi của một thàng con trai chưa biết mùi đời và cũng chưa biết cuộc sống ngoài xã hội như thế nào. Sau khi làm mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi, người ta dẫn tất cả những người trong ghe Tôi xuống khu nhà tập thể gọi là “longhouse”. Nơi đó, người ta bắt đầu phân chia những người trong ghe Tôi ra thành từng groups nhỏ, và dẫn về những khu nhà longhouse để sống. Riêng Tôi thì vì đi một mình, không có thân nhân, nên người ta muốn dẫn Tôi đi đâu thì tùy ý, Tôi không từ chối và cũng không biết nếu từ chối chỗ này, thì sẽ đi về chỗ nào.
Phần 1
Từ mấy ngày nay, ngày nào khi tan sở thì Tâm cũng ghé thăm thằng Hiếu ở bệnh viện trước khi về nhà. Gia đình có nhiều chị em nhưng từ hồi nào giờ, Tâm thương thằng Hiếu nhất. Thằng Hiếu năm nay đã 20 tuổi, nhỏ hơn nàng 7 tuổi.
Sáng thứ bảy trên quốc lộ 1A, chiếc xe Ford Transit mười sáu chỗ ngồi chở gia đình Mạnh về Vĩnh Long ăn đám cưới người em họ của Tú. Vợ chồng Mạnh, Tú và bé trai mới hơn một tuổi cũng có đem theo bé oshin tên Lan để chăm cu tí. Ngoài ra đi cùng còn có bạn thân của Mạnh thời còn ở Việt Nam. Nhân dịp người bạn Việt Kiều về thăm, vợ chồng Mạnh rủ theo xuống miệt quê miền Tây chơi luôn, Mạnh gởi gắm Tú ráng kiếm một em làm mai cho người bạn vẫn còn độc thân vui tính này, Mạnh còn hay đùa giỡn bảo để bạn cứ lông bông thì như là bom nổ chậm. Anh chàng người bạn tên Long.
Phần 1
Chị Thanh, tôi phải kể cho chị nghe một câu chuyện sau đây.
– Em sẽ tìm cho anh một người bồ đẹp tuyệt vời. Anh chịu không?
18 tuổi. Ông bố thúc như đánh giặc: Dẹp, dẹp hết, không học hành gì sất. Thế đủ rồi, sách vở ích gì cho buổi ấy, thế là cu cậu bỏ học quách. Nói nào ngay, cu cậu cũng chán học đến tận cổ rồi, song cứ phải vờ để cụ không chửi. Cậu năn nỉ bố: Cho con đi trường thêm ít lâu nữa, con đang thích mà. Thế nhưng ông cụ nhất định mắng át đi: Học cái củ khẹc, bỏ, bỏ tất, về nhà, bố dư sức nuôi mày đến mấy đời, học làm cóc gì, tao có cần học đâu mà vẫn cứ giàu ú ụ.
Duyên là một con bé lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói, không chỉ với ba mẹ mà cả với mấy đứa trong lớp, thầy cô nó đều ít nói giao tiếp. Hình như nó không tự tin về cái bề ngoài, theo nó nghĩ là xấu xí lắm! : “Cái mặt lúc nào cũng đeo cái mắt kính dày cộm, cái mụt tàn nhang khá lớn ở bên mặt, lại thêm cái tướng nhỏ bé và mi nhon lắm! “. Nhưng mà không hiểu sao mỗi khi nó cười là tụi con trai đều bị mất hồn hết ráo!
Tuyết thảy gói Salem lên bàn, rút cái zippo Made in Japan mạ bạc bóng loáng, đưa hai ngón tay điệu nghệ búng đánh tách một cái, ngọn lửa xanh lè phụt lên, nàng ngửa mặt lên châm đốt diếu thuốc, phun làn khói cuộn tròn thành từng vòng tròn, tiếp nhau bay bay lên trần nhà, ném cặp giò mang đôi “bốt đờ sô” cài giây kéo, nâng ly rượu ực một ngụm dài, lật mu bàn tay quẹt ngang miệng, buông thỏng một câu “hắc ám:”
Tôi năm nay mới có 17 tuổi. Tháng trước co một kỷ liệm hay chính xác hơn là một sự việc mà tôi không thể nào quên được. Đó là một hôm thứ 7 tôi được về quê chơi. Chuyến đi đó khá dài vì nhà tôi cách quê tân 60 cây số. Khi về đến bến xe ngươid ra đon tôi không phải là ông hay là bà hay bất cứu người nào khác và là chị Nhung, Người chị đã sống với tôi 7 năm trước. Hồi đó chúng tôi chưa biết gì hơn nưx nhà lại chật lên hai chị em chúng tôi phải nghủ chung với nhau. Chị Nhung hơn tôi có 5 tuổi lên hai chị em chơi với nhau khá thân. Khi xuống xe tôi nhìn mãi mới nhận ra chị. Còn chị thì không nhân ra tôi vì tôi khác hẳn so vơi 7 năm về trước.
Cô Thuận khoảng trên 30. Tóc dài mắt to mủi thanh môi đỏ, người nẫy nỡ da trắng, nhưng ăn mặc lúc nào rất kín đáo nên khó nhận. Cô dạy trung học Việt Nam nhưng theo chồng qua Mỹ chỉ làm phụ giáo. Cái nghiệp lúc nào bắt cô cũng phải nghiêm trang. Cô trang điểm vừa phải nhã nhặn. Đi ra đường ngoài giờ dạy lúc nào cũng có chồng cô bên cạnh, ông cũng từng làm làm giảng sư đại học, nhưng vì không hợp với đường lối chánh phủ nên ông tìm cách qua Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình anh em. Tên ông là Tính, người ta thường gọi ông giáo Tính. Nhưng qua Mỹ thời gian ông bị đứt gân máu nên một bên hoàn toàn bại xụi phải ngồi xe lăn, từ đó không thấy ông xuất hiện nữa. Cô Thuận càng ngày càng ít tiếp xúc mọi người ngoài giờ đi dạy phụ giáo.
Tôi khổ sở vô cùng mỗi lần được anh chị chủ nhà kêu ra ăn cơm. Tôi đã nói xin anh chị cứ dùng bữa trước, còn lúc nào đói tôi ăn cũng được, nhưng anh nhứt định không chịu. Có khi tôi đã cố trốn nằm trong buồng, anh ì xèo cũng lôi ra bằng được.
Ba Trinh qua đời khi Trinh mới vừa 8 tuổi. Thu là Mẹ của Trinh lúc đó mới có 26 tuổi, nhưng vì thương con, Thu chỉ lo đi làm , lo nuôi con và không hề nghĩ đến một người đàn ông nào khác nữa. Từ lúc bé là Trinh đã rất ít cười, ít nói và gương mặt lúc nào cũng đợm nét âu sầu. Chỉ vài ngày nữa là đến ngày sinh nhật thứ 17 của Trinh. Sáng nay Trinh lại ngồi trên giường xoi gương nhìn thân thể của mình.
Hôm nay thằng Bờm về quê thăm bà ngoại.. tên thật của nó là Hùng…nhưng hồi bé nó ngây ngô lắm lên bà ngoại gọi yêu nó là thằng Bờm của bà.
Rổ mía ghim vẫn còn hơn phân nửa, con Chín ngước nhìn bầu trời đã về chiều, khách xuống đò đã bắt đầu thưa thớt, con nhỏ nhìn lại rổ mía mà ngán ngẩm. Con Chín buồn cho thân nó, phải chi nó là con trai, tay chân lanh lẹ thì chắc không phải dầm mưa dãi nắng đêm ngày như vậy, nó nhớ tới đám thằng Sậu, thằng ba Gà, thằng Út mun, mấy đứa nó là con trai, tay ôm thúng cóc, ổi mà vẫn nhảy xuống xe đò ào ào dù là xe đang chạy.
Chương vọng vào phòng ngủ hỏi vợ:
Rengggg reng … tiếng chuông báo hiệu tan trường, cái đám con gái nhốn nháo chạy tuôn ra cửa lớp, Vân lúc nào cũng từ tốn , cô bé làm gì cũng chậm hơn các bạn khác …