Cô Thuận

Cô Thuận khoảng trên 30. Tóc dài mắt to mủi thanh môi đỏ, người nẫy nỡ da trắng, nhưng ăn mặc lúc nào rất kín đáo nên khó nhận. Cô dạy trung học Việt Nam nhưng theo chồng qua Mỹ chỉ làm phụ giáo. Cái nghiệp lúc nào bắt cô cũng phải nghiêm trang. Cô trang điểm vừa phải nhã nhặn. Đi ra đường ngoài giờ dạy lúc nào cũng có chồng cô bên cạnh, ông cũng từng làm làm giảng sư đại học, nhưng vì không hợp với đường lối chánh phủ nên ông tìm cách qua Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình anh em. Tên ông là Tính, người ta thường gọi ông giáo Tính. Nhưng qua Mỹ thời gian ông bị đứt gân máu nên một bên hoàn toàn bại xụi phải ngồi xe lăn, từ đó không thấy ông xuất hiện nữa. Cô Thuận càng ngày càng ít tiếp xúc mọi người ngoài giờ đi dạy phụ giáo.
Tôi qua Mỹ theo diện HO của Bố, vì chưa 18 nên phải ghi tên vào trường trung học(Ở Mỹ dưới 18 phải đi học, vì học không trả tiền, nên gọi là ép buộc học đường)Tiếng Anh kém nên được nhà trường cho người kèm thêm nhưng không mấy gì tiến, sau này phải qua trường nghề, tôi chọn nghề điện. Tuy học dở nhưng chơi thể thao được nên tôi vào đội đá bóng. Nhờ lanh lẹ nên huấn luyện viên thích. Thể thao ở Mỹ chạy theo từng mùa như: Mùa Basketball, nùa Hockey, mùa football v. . . v. nên sau mùa đá bóng là hết. Tôi được cô Thuận kèm vài môn phụ. Khuôn mặt cô lạnh lùng nghiêm trang nhưng có tí cảm tình với tôi. Tuy trên 30 nhưng cô chẳng có con cái nào. Biết tôi học nghề điện nên có một lần cô nhờ tôi sửa lại hệ thống điện bị hư. Sau khi sửa xong tôi biết cô:đơn chiếc cùng với người chồng ngồi xe lăn. Cô nói: “Em cũng biết nhà cô. . . như thế đấy. . . nên khó khăn!”Sau đó tôi cũng đến nhà cô giúp những công việc dành cho đàn ông như: quét lá mùa thu, hay xúc tuyết mùa đôngv. . . v. . thường thì cô cũng đưa cho chút tiền tiêu vặt.
Sau khi ra trường tôi đi làm thơ điện, vẫn liên lạc giúp cô nhưng không nhận tiền nữa.
Cô Thuân là người đằm thắm, không hé lộ tình cảm, cô thường trầm ngâm và ít nói, nên khó hiểu.
Mùa thu tôi tới nhà cô Thuận đúng lúc cô đang ở ngoài sân. Mùa thu ở đây nhìn rất đẹp, nhưng dọn lá thì cực. Trời hơi lạnh mà trán cô có chút mồ hôi, má cô hồng môi cô đỏ như gái Đà Lạt. Tôi liếc nhìn cô nói:
“Cô nghĩ đi, em làm hết cho!”
“Cám ơn Bình, tôi làm mệt mà chẳng tới đâu!có uống gì không!”
“Nếu không phiền cô cho em lý cà phê nóng!”
Cô Thuận nhìn tôi một thoáng rồi quây vào nhà. Tôi bắt đầu cào lá rồi bỏ vào những bao lớn cho xe rác lấy. Cô đem ra cho tôi ly cà phê nóng hổi. Chúng tôi lây quây cho đến chiều mới xong. Trong mùi thơm của lá khô tôi nghe mùi hương của cô Thuận, cái mùi dịu dàng quyến rũ khác với lá khô, tôi bỗng nhiên yêu đời.
Sau mùa thu, mùa đông năm nầy thật nhiều tuyết. Tôi nghe TV nói trường học đóng cửa nên tôi lấy xe Truck qua nhà cô Thuận. Bầu trời xám sáng ửng lên trắng cả vùng tuyết lạnh. Gõ cửa, mắt cô Thuận sáng lên từ trong nhà khi thấy tôi. Cô mở cửa chỉ lí nhí cám ơn tôi qua giúp. Thầy Tính ở trên lầu, lên xuống bằng thang máy bắt dọc theo cầu thang do bảo hiểm cấp miễn phí cho người tàn tật hay một đầu lương.
Đang xúc tuyết thì cô Thuận ra trao cho tôi ly cà phê nóng và cô cũng ở lại ngoài sân làm công việc nhỏ. Chợt tôi cắc cớ lấy tuyết ném vào người cô, cô quây lại và tự nhiên cô cũng ném trả lại kèm theo nụ cười rất trẻ thơ. Chúng tôi đùa nghịch nhau tự nhiên và lần đầu tiên tôi thấy cô rạng rỡ xuân thì.
Sau khi làm xong tôi tìm một số củi vào đốt lò sưởi. Chúng tôi ngồi ấm áp trước lò sưởi, ngọn lửa bắt đầu reo tí tách. Tôi chợt hỏi nhà cô có rượu vang không?cô trả lời có và nhiều nữa, tôi ngạc nhiên, nhưng cô nói ngày xưa thầy Tính thích rượu vang nên còn lại.
Chúng tôi uống rượu vang và nghe nhạc Tịnh công Sơn.
“Nơi em về ngày vui không em?
Nơi em vê ngày xanh không em?. . .
Từ lúc đưa em về!
Là biết xa ngàn trùng. . .
Tôi chợt cầm tay cô Thuận. Tôi nghe không phản ứng. Tôi bóp nhẹ, cô để nguyên. Tôi kéo cô lại gần. Cô run lên:
“Đừng. . . . . Bình…. . . . . đừng em!”
Tôi đứng dậy xin lỗi cáo từ ra về không quên nói vì thấy cô đẹp. Cô Thuận ngồi yên nhìn theo không nói năng.
Bẵng đi thời gian chợt nghe cô Thuận gọi:
“Bình hả! Lại đây tôi nhờ tí nha!”
Tôi hớn hở lại nhà. Cô muốn di chuyển cái tủ. Mùa xuân ở ngoài chim chóc líu lo, cô khoe là có trồng nhiều hoa ra ngoài xem. Cô có vẻ diện hơn và vui lần trước.
Vài tuần sau tôi lại nhận được tin thầy giáo Tính mất. Tôi đến tiễn thầy ra nghiã trang. Không có nhiều người. Tôi thấy khuôn mặt cô lạnh lẽo.
Rồi cô Thuận lại gọi tôi qua. Lần nầy cô bán nhà dọn ra một căn hộ nhỏ. Sau khi hoàn tất việc dọn nhà cô nói: Không con nhờ tôi quét lá và xúc tuyết nữa rồi, vì căn hộ nầy thuê có người làm của khu nhà nầy. Có một điều là cô tránh xưng cô và gọi tôi bằng tên. Trong căn nhà nhỏ tôi thấy mình không đủ thời gian chờ lâu hơn nữa, nên tôi lại gần cô Thuận nắm tay giật mạnh, cô ngã chúi vào tôi. Tôi nói thật nhanh:
“Không quét la, xúc tuyết, chỉ muốn hôn thôi!”
Chúng tôi ngã xuống thảm, tôi trườn lên mình cô, môi tôi tìm lấy môi cô. Cô Thuận cố gắng xoay qua một bên nói: “Từ từ đã nào!” Còn gì sung sướng hơn khi biết chuyện đã đến phải đến. Chúng tôi hôn nhau đắm đuối thật lâu. Chợt tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thuận ứa ra, tôi bật dậy, nhưng Thuận với theo “Không…. . . ! không sao đâu!” Nhưng chúng tôi đã ngồi dậy, Thuận sưả lại quần áo nói: “Thôi! Mình ra ngoài tiệm tìm gì ăn, tôi đâu có nấu nướng gì. !”Ăn xong tôi cầm bàn tay Thuận. Thuận để nguyên không rụt về. Tôi từ giã ra về.
Về nhà tôi không ngủ được, gần 01 giờ khuya, tôi bật dậy cầm điện thoại.
“Cô Thuận. . . phải không!?”
“Tôi đây!”
“Chưa ngủ sao?!”
“Chưa!. . . nhưng. . . Ưmmm!”
“Qua ngay bây giờ!”
“Thôi!. . . đừng!. . . nhưng!”
Bạn đang đọc truyện sex tại web: TruyenSex.Tv
Như con hổ đói, tôi lao vào ôm Thuận. Tôi xé, tôi nhai, ngấu nghiến. Thuận cũng đáp lại mảnh liệt không kém. Chúng tôi làm tình như vũ bão. Trận đấu đầu vừa dứt, chưa 15 phút sau chúng tôi lao vào trận đấu thứ nhì. Thân hình chúng tôi quấn nhau như không muốn rời. Thuận hừng hực, sung mãn, quyến rũ. Người đàn bà bị bỏ quên và anh con trai mới lớn đến gần sáng mới rời xa để nhìn thấy nhau. Tôi nhìn thấy đồi núi lồi lõm trên người Thuận thật tuyệt vời, săng cứng chào mời gợi cảm. Từ đôi vú cho tới âm hộ, tôi mò mẫm vào đám lông như rừng chưa ai khai phá. Thuận nói nhỏ:
“Chắc mang bầu quá!”
Thuận 36 tuổi. Sau nầy tôi biết ông giáo Tính trở ngại nên nàng không có con được.
Sau đêm đó Thuận không còn gọi tôi là em, chỉ gọi trống không, cô nghĩ dạy ra tìm việc làm khác. Cái lớp áo đạo mạo ngày trước thay vào cái trẻ trung yêu đời hẳn. Thuận nồng nàn hưởng ứng trong chuyện gối chăn, sex không còn là chuyện thầm kín, trốn chạy, che dấu, mà là gọi mời đáp ứng, cởi mở, đam mê. Chúng tôi như những người hưởng tuần trăng mật. Nếu có thể làm tình được bất cứ chổ nào chúng tôi không từ và Thuận nồng nàn đáp trả như một người vợ mới cưới.
Vài tháng sau.
Thuận nhìn tôi nói vẻ mặt đăm chiêu:
“Thuận có bầu rồi Bình ơi!”
Tôi chửng hửng nhìn Thuận ngạc nhiên, Thuận tiếp:
“Tháng nầy chẳng thấy kinh kệ gì!”
Cuối cùng chúng tôi thu xếp tất cả việc gia đình, tôi thú thật với gia đình tôi và từ giã để cùng Thuận đi về một phương trời khác.
Chúng tôi định cư một thành phố gần biển ở miền Nam, qua sự giúp đỡ một người bạn Mỹ tên Steve. Tôi và Thuận cưới nhau thành chồng vợ.
Con trai chúng tôi ra đời, thằng nhỏ giống y chang tôi. Tôi đi làm hãng điện và Thuận xin được chân chạy giấy tờ trong một hãng khác. Thành phố ít người Việt nên chúng tôi không giao tiếp ai và Cô giáo Thuận không còn là người đàn bà trùm chăn cỗ điễn trang nghiêm mà là người đàn bà trẻ trung đầy sức sống và quyến rũ. Sau khi sanh con Thuận nẫy nỡ thân người toàn diện rất mực khiêu gợi, kèm theo sự ăn mặc rất thời trang nên ít ai nghĩ Thuận lớn tuổi nhiều hơn tôi, với lại tôi là người biết thế nào là cần thiết và quí hiếm của tự do. Con người sinh ra bất cứ xã hội tự do nào đều có cơ hội thăng hoa hạnh phúc. Tôi hiểu Thuận trước khi nàng lấy tôi, nên chúng tôi có một đời sống rất thoải mái từ tinh thần cũng như thể xác.
Chiều nầy chúng tôi đi phố.
Thuận hỏi tôi khi cầm một bộ áo tắm trong tiệm.
“Bình thấy bộ bikini nầy Thuận mặc ra sao?”
“Mảnh duới hơi lớn nên không hấp dẫn!”
“Bộ Bình tính để vợ đưa hết cho người ta xem sao!”
“Thì có sao! Thân hình như đẹp như thế. . . mà che hết. . . uổng!”
Thuận cười lớn nói:
“Tôi mặc là muốn cho ông xem chứ phải cho thiên hạ đâu!”
“Trật! Ra ngoài là cho thiên hạ xem nữa, Bình chỉ muốn xem phía trong thôi!”
“Ham! Vậy tôi lựa một bộ thật sexy. . . thì đừng co ghen!”
Tôi hôn phớt vào má Thuận nói:
“Tốt thôi!. . . vợ có thân hình đẹp. . . nên cho mọi người chiêm ngưỡng. . . mai mốt hết đẹp thì hối tiếc!”
“Chê tôi gìa hả!”
“Không! Hảnh diện thôi! cô cứ tìm cái thật hấp hẫn coi!”
Vợ tôi sung sướng nhìn tôi, nàng biết tôi không nghĩ vậy.

Cô Thuận
Chia sẻ đường link
Scroll to top
cha chong va nang dau hieu thaotruyen dam netđọc ỷ thiên đồ lông kýphim danh gia vong toctruyen sex dogtruyen sex pha trinh hoc sinh cap 2sex tuổi hồi xuântruyen sex 18 .comtruyensex nang dau thoi naycách lam tìnhsec hiep dam tap themy nhan tam ke long tiengdoc truyen sex bo chong nang daunhaccon buom xinhsex gay ca sichuyen sex hiep dam hoc sinhhang xom dit nhautruyen sex dit trombuom con trinhsex mẹ conchich e hang xomnắng gắt quyển 2truyện loan luân hayem có yêu anh không có muốn về nhà với anh khôngtruyen dit nhau voi chi hang xomtruyen sex cuc phephim sex dan ong quan he voi chotruyên cưc dâmchuyen dam dangttruyen 18dit lon gai trinhtruyện sac hieptruyen kich duc gaychuyen dai tapphang co gia sugame lot quan ao co giaoanh du em tet lontruyện hên taidoc truyen sex loan luan haytruyen xex vang chongbóp dútruyện 17nhung co em gaichuyen sex dam loantruyện sex ngoai tinhsex hiep dam manhdoc truyen gai nung lonsex có sữatruyện sex tống tìnhcon trai chịch nhauhiep dam co giao thaotruyen dam netdit chi gai ruottan y thien do long ky tap 29truyen loan luan huynh muoiphim ma dua con madit lon gaythay giao sex hoc sinhtruyện của chi chansex cuc dam danganh hot le con gaihiep co giaoday lam tinh suong nhatchi dâu dâmtruyen nha co nga 2chuyên dâm ductruyen thuoc kich ducsez hiep damtruyen sex ong gialàm tình với quý bàhai nguoi me tap cuoichuyen set.vndit vo yeusex nhật kim anhanh ơi em nứng lắm rồitruyen lam vo thay em nhe